Tại sao con người lại nhắm nghiền mắt khi họ khóc, khi cầu nguyện, trong lúc hôn và những lúc mơ mộng; bởi vì những điều tuyệt vời nhất chỉ có thể được cảm nhận bằng trái tim chứ không thể chỉ nhìn bằng đôi ánh mắt. Nỗi khổ đau cũng vậy. Nó không có tiếng nói, nhưng âm thanh của nó có thể vang vọng đến tận sâu trong tâm hồn của một con người khác, thông điệp của nó vẫn sẽ được truyền tải thông qua những ánh nhìn nhưng việc cảm nhận nó bằng cả trái tim lại là mảnh đất riêng để nỗi khổ đau thực sự được đồng cảm chân thành.
Nếu chúng ta có thể yêu bằng cả trái tim, tại một thời điểm và chỉ với một người duy nhất, kể cả khi không thể ở bên cạnh người đó, thì đấy chính là một sự cứu rỗi lớn lao, sự cứu rỗi cho cả cuộc đời ta có. Với một số đông người, điều này có thể là phản khoa học, nhưng với nhiều người khác, đây chính là khoa học của sự tự nguyện, sự dâng hiến cho một thứ cảm xúc thiêng liêng mang tên tình yêu.
Tình cảm giữa người với người là một thứ gì đó thật kỳ lạ. Gặp kẻ này, ta thấy họ không một chút đáng tin, sắc diện không ưa nhìn và có nhiều phần đáng ghét. Nhưng sẽ lại có người chỉ vừa mới chạm mặt phút chốc, ta đã cảm thấy trong họ một sự thân thuộc có từ rất lâu trước đó và muốn gắn kết lâu dài với họ, chỉ cần một chút mỉm cười thân thiện, ta thấy họ như đang mở cả thế giới nội tâm ra để chào đón ta bước vào trong, cùng chung vui và sẻ chia với nhau nhiều điều ý nghĩa.
Tất cả được gọi là duyên gặp gỡ, có muốn trốn chạy cả đời, thì đến thời điểm thích hợp ta cũng sẽ tìm được họ mà thôi. Một khi duyên đã khởi, muốn chối từ cũng khó lòng né tránh. Và thay vì quay mặt làm ngơ, chúng ta có thể dùng tâm bình thản đón nhận hết thảy mọi điều tưởng chừng như được sắp đặt từ trước, ta mỉm cười thật nhẹ để vỗ về và vun đắp cho những “bông hoa quan hệ” mới nở rộ này.
Dù sao thì việc được gặp gỡ một người, cũng chính là lúc ta có cơ hội để làm mới bản thân mình. Không biết là bao xa và bao lâu, tình cảm là đậm sâu hay nông cạn, thì cũng hãy xem trọng mối duyên giữa người với ta, đối xử chân thành bằng tấm lòng nhân ngãi, để một ngày kia dù sự thế có đổi dời, người có chủ tâm ở lại hay vội vã bỏ đi thì lòng ta cũng sẽ bình an, thanh thản, tâm thế ta cũng mãi bình lặng, an yên vì đã một thời nhiệt thành đối đãi, đã từng cho đi tất cả những gì ta có với một tấm lòng chân thật đầy bao dung.
Giữa người với người, thứ khó mong cầu đạt được nhất là tình cảm, nhưng thứ dễ dàng có được nhất cũng chính là tấm lòng chân thành yêu thương. Vì một khi đã dùng cảm xúc chân thật của mình ra để đối lấy một mối quan hệ vững chãi, ta khó lòng phải nhận lại những nỗi thống khổ, bi ai. Không ai nỡ bỏ rơi một người luôn mang lại cho mình niềm hạnh phúc và vì thế hãy cứ gửi gắm trọn vẹn tình cảm bẳng tất cả tấm lòng chân thành nhất, món quà ta nhận lại được sẽ thật tốt đẹp vô cùng.
Thứ dễ dàng bị vứt bỏ là cảm xúc, điều dễ dàng bị chà đạp là niềm tin. Hai cái này một khi đã mất, ta cũng đừng quay mặt hận người và trách đời rồi bỏ rơi chính mình. Điều quan trọng nên cân nhắc là lùi lại đằng sau một bước, tĩnh lặng quán chiếu nội tâm và buông bỏ nhẹ nhàng những cảm giác tiêu cực, đau thương. Ta đã nguyện dùng chân tình đối đãi, nếu người không cần và rũ bỏ, quay lưng thì không việc gì ta lại phải tiếc nuối một người đã làm cho mình thất vọng. Họ mất một người chân thành yêu thương họ, ta mất một người không hề trân quý tấm lòng ta. Người thiệt thòi là người đã đánh mất đi những cảm tình quý giá.
Chúng ta không thể điều khiển được cảm xúc của người khác, cũng không thể áp đặt người khác phải bày tỏ tấm lòng của họ đối với cách cư xử của ta như thế nào, vậy sao ta không thử thay đổi cách nhìn nhận vấn đề và đối đãi với người khác theo cách mà ta cho là chân thành nhất.
Tuổi trẻ là cơ hội để sai và sửa lại. Một nỗi buồn sâu sắc là món quà cho chúng ta được đốt cháy tâm hồn mình một lần mãnh liệt trong đời. Trải nghiệm một nỗi buồn càng sâu sắc, ta càng cảm thấy tự tin khi đối diện với nhiều thách thức khác lớn hơn trong cuộc sống đầy nghiệt ngã này.
Trong tình yêu, sai lầm đáng trách nhất là chúng ta đã không trân trọng những mặt tốt của tri kỉ luôn bên cạnh mình, chỉ chăm chăm soi xét những khuyết điểm căn bản mà thường đã là con người thì ai cũng có. “Nhân vô thập toàn”, hãy biết quý trọng và yêu thương nhiều hơn. Chính những mặt chưa tốt của người ta yêu mới là cái đáng để thấu hiểu và cảm thông và cũng là minh chứng để một người xác định được đối phương là lựa chọn sai hay đúng.
Khi đã bỏ lỡ một người chỉ vì suy xét và trách móc, những mối tình kế sau có khả năng sẽ trượt dài vào vết xe đổ từ trước. Rồi dần dần cảm xúc của chúng ta cứ thế chai sạn đi, tuổi trẻ trôi qua, thanh xuân đi mãi, mà người thương vẫn chưa thể tìm ra trọn vẹn. Ta bỏ qua biết bao mối tình đầy tiếc nuối. Chi bằng ngay lúc này, khi vẫn còn có bên cạnh mình một con người thực sự đáng yêu, hãy quay sang ôm người thương thật chặt và thì thầm vào tai, nhắn nhủ mấy câu rằng: “Dù cuộc đời có thế nào thì tôi vẫn trọn vẹn thương em. Sai sót lâu nay, chúng ta đừng trở vào suy xét nữa, có được không?”. Như thế chả trách sao người ta yêu thương sẽ luôn giữ cho nụ cười của ta tươi sáng mãi.
Sai sót thứ hai là vội vàng quay bước bỏ đi, khi tình yêu còn chưa nảy nở gì nhiều đã lạnh lùng thốt lên hai từ “không hợp”. Chúng ta sinh ra trên đời, nào có ai đã được trời ban cho tích cách phù hợp với chỉ riêng một người duy nhất. Vì duyên mới đến, vì nợ mới yêu, đã không hữu duyên thì làm sao gặp gỡ, hà cớ gì chỉ vì một vài điểm bất tương đồng đã vội và bỏ đi, mà không thử một lần ở lại cùng nhau cố gắng.
Đã cùng nhau bước chung một quãng đường dài của sự khởi điểm, vì niềm vui và vì những nụ cười hòa quyện, rồi nguyện cùng nhau nắm tay đi chung hết một chặng đường đời, lại vô tình buông bỏ một người có thể hằng xem mình là một nửa tâm hồn hay một phần thế giới chỉ với một lời chung quy hời hợt “vì không hợp nên đành phải lìa xa”. Nếu thực tình đã vô duyên đến mức một người lỡ nói, còn một người chỉ ngoảnh mặt làm ngơ thì cả hai đã không bao giờ có một khởi đầu trọn vẹn mà suy cho cùng, mối tình đó đơn giản là không thể tồn tại ngay từ lúc ban đâu. Vì hợp nhau ở một vài điểm nhỏ, nên mới cùng nhau bước qua giai đoạn tỏ tình.
Tại sao không thể cùng nhau sửa sai và cùng nhau vun đắp, lại đi chấp nhặt những khuyết điểm nhỏ của nhau, để đớn đau dứt bỏ một người có thể luôn mong cầu mang đến cho ta hạnh phúc. Nếu chỉ là một lý do “không hợp”, đừng vội vàng quay bước bỏ đi, hãy thử vì một người đã hữu duyên tìm đến mà cùng nhau “làm mới” lại tất cả một lần xem sao. Bởi dù thực tế có tìm được một người mới “khác” hơn, niềm vui có thể sẽ đến nhưng hạnh phúc đâu dễ dàng gì kiếm được.
Kết thúc một mối tình đậm sâu sau nhiều tháng năm cố gắng vun đắp hẳn là điều đáng tiếc nhất đối với những người xem trọng chuyện tình cảm và cũng là điều gây ra đau khổ nhiều nhất cho những người sống thiên về nội tâm. Điều nên làm lúc này là dù có rơi vào trầm cảm cùng cực cũng nên tĩnh lặng tha thứ cho bản thân và đừng bao giờ phán xét chính mình. Hoảng loạn, mất bình tĩnh sẽ chỉ làm tình cảnh càng trở nên trầm trọng hơn. Kêu gào điên cuồng cũng là những hành vi dại dột gây thêm nhiều đau đớn. Hãy bình thản đón nhận mọi việc. Đừng cười quá nhiều khi niềm vui tìm đến và cũng đừng nên quá đau xót khi hạnh phúc ra đi. Mọi điều trong cuộc sống tất yếu sẽ xảy ra vào thời điểm hợp lý nhất. Xem nhẹ chuyện được mất và bình thản trước phồn hoa.
Cuộc sống giống như nước, dục vọng tựa như đường, bởi xem nhẹ nên mới không thấy khổ. Một tâm hồn không chứa nhiều dục vọng, một trái tim luôn bình thản, vô vi, có thể xem nhẹ mọi chuyện được mất trên đời, dẫu không vui cũng chẳng buồn đáng kể. Năm tháng hững hờ, lòng người lạnh nhạt, rồi cũng đến lúc lẳng lặng bước đi. Khi đã trang nhã ngồi xuống và buông bỏ những tâm tư đầy vọng niệm, lòng ta cũng an, tâm ta cũng bình. Dư vị của đời người là như vậy, nhạt lâu sẽ tỏa ngát mùi hương.
Phàm đã sống trong nhân thế, sẽ có những người rảo bước ngang đời ta, một vài người vô tình ta chạm mặt, những mối duyên dù cưỡng cầu cũng buộc phải biệt ly, thì hết thảy bọn họ đều là người duy nhất. Gặp phải loại người nào thì đừng nên suy xét thiệt hơn, rơi vào hoàn cảnh nào cũng đừng nên đong đo được mất. Điều cần thiết là phải biệt tự nhủ bản thân, đừng để mình phải chịu phần thua thiệt. Chỉ cần nuôi dưỡng những đam mê và sở thích cá nhân, biết hòa mình vào cùng với thiên nhiên và sự tĩnh lặng, làm bạn với vạn vật muôn loài cùng sự cô độc, mọi trải nghiệm về việc mất mát một người trên thế gian sẽ không bao giờ còn là nỗi khiếp sợ.
Gặp được người mình thương, hãy chân thành trân trọng, đừng để lúc đánh mất rồi mới hối hận và luyến tiếc một đời. Chúng ta sống trên đời, nhân duyên mỗi người mỗi khác, đường trải đầy hoa ta phấn khởi, phận đời bạc bẽo chỉ mỉm cười. Tất thảy niềm vui cùng những khổ hạnh thế gian đều là vận mệnh sẵn có, không cầu được mất, sang hèn, chỉ mong tâm thái bình thản đón nhận, tĩnh tại an nhiên tiếp đãi mọi hoàn cảnh đến và đi, đó đều là tùy vào khả năng lĩnh hội riêng của mỗi người.
Trương Di