Cô và Linh Đan chơi thân với nhau từ hồi còn học cấp hai. Lên đại học, tuy mỗi đứa học một trường nhưng do nhà gần nên hai đứa vẫn chơi thân và thường xuyên gặp nhau. Những dịp đi chơi với lớp, Linh Đan thường hay kéo cô tham gia cùng nên các bạn trong lớp của Linh Đan đều biết mặt cô, các bạn chơi thân với Linh Đan đều trở thành bạn của cô.
Cô có đôi mắt to tròn, chiếc mũi cao thẳng tắp, làn da trắng mịn màng, kết hợp với mái tóc nhuộm màu nâu hạt dẻ óng mượt. Ai gặp cô cũng đều ấn tượng với nét xinh rất tây ấy. Tuy xinh xắn nhưng cô không hề kiêu kỳ mà ngược lại rất dễ gần, vui vẻ, hòa đồng, nói chuyện rất duyên. Ở cô có chút tinh nghịch, chút ngây thơ nữa.
Trong lớp của Linh Đan nổi bật nhất là hai người con trai, đó là anh và Khoa. Anh đẹp trai, lãng tử, nổi tiếng đào hoa, có rất nhiều cô gái đã viết thư làm quen, tỏ tình với anh. Khoa thì không đẹp trai bằng anh nhưng cũng vào dạng cao ráo, ưa nhìn, lại là công tử con nhà giàu có tiếng trong thành phố. Cả hai người đều có ý theo đuổi cô.
Ảnh minh họa: Thu Trang
Chưa từng biết đến chuyện yêu đương nên cô bối rối lắm. Cô đã gặp và đi chơi với nhóm bạn của Linh Đan nhiều lần nên đối với hai người, cô đều thấy có cảm tình. Cô không biết nên chọn ai. Nếu chọn anh, cô sợ anh đào hoa như thế, luôn có các cô gái vây quanh như thế, lại còn có tiếng “thay người yêu như thay áo” thì sớm muộn anh cũng sẽ chán cô, chạy theo người xinh đẹp hơn. Còn với Khoa, là công tử nhà giàu nhưng Khoa trông khá hiền lành, có phần hơi ít nói, lại chưa từng nghe nói qua trước đó Khoa từng thích ai.
Cô là người ưa cảm giác an toàn nên có chút nghiêng về phía Khoa nhưng cô vẫn còn phân vân chưa lựa chọn bởi anh đối xử với cô rất ga lăng, rất hiểu tâm lý con gái, luôn tạo cho cô nhiều niềm vui và bất ngờ. Anh có thể dành cả buổi để đưa cô đi dạo quanh thành phố, tìm kiếm những nơi có phong cảnh đẹp và mới lạ, thỏa mãn sở thích ngắm nhìn thiên nhiên của cô. Thi thoảng anh lại đưa cho cô những món quà nhỏ làm cô bất ngờ, hôm thì là đĩa nhạc mới ra của ca sỹ cô thích, hôm lại là con vật nhỏ xinh bằng ngọc màu xanh lá cây, màu mà cô yêu, có hôm đơn giản chỉ là bức ảnh anh chụp trộm cô đang lơ đãng ngắm cảnh nhưng cũng khiến cô rất vui.
Có lẽ trái tim cô đã có chút rung động với anh nhưng lý trí lại mách bảo cô phải thật tỉnh táo để lựa chọn, biết đâu những gì anh làm cho cô chỉ để cưa đổ cô rồi sau đó anh sẽ lại chạy theo bóng hồng khác. Chẳng thể tự nhiên mà anh lại mang tiếng là lăng nhăng nếu anh không làm ra những chuyện như thế.
Cho đến một hôm, khi cả nhóm rủ nhau đi chơi nhưng anh lại kéo cô tách riêng, cô nghe Linh Đan kể lại Khoa đã phát điên đi tìm cô như nào, khi không tìm được, Khoa đã thất vọng đến mức đập tay vào bàn đến rướm máu ra sao thì cô đã quyết định sẽ chọn Khoa. Cô tin rằng những hành động đó của Khoa đã chứng tỏ rằng Khoa có tình cảm thực sự với mình. Cô tin tưởng quyết định của mình là chính xác vì người kể lại cho cô chính là bạn thân nhất của cô.
Biết tin cô chấp nhận làm bạn gái của Khoa, anh đã hẹn gặp cô ra để hỏi cô suy nghĩ kỹ chưa, cô đã chắc chắn chọn Khoa chưa. Cô đã nói với anh rằng cô đã suy nghĩ kỹ rồi, đồng thời cô cũng trả lại cho anh những món quà nhỏ mà anh đã từng tặng cô. Anh có vẻ rất buồn, anh nói rằng vì Khoa và anh cũng là bạn với nhau nên nếu cô chọn Khoa thì từ giờ anh và cô sẽ không còn liên hệ gì nữa, gặp mặt nhau cũng sẽ xem như hai người xa lạ bởi anh không muốn Khoa hiểu lầm. Lúc anh quay đi, tự nhiên cô cảm thấy tim hơi nhói đau, có chút trống rỗng, chút nuối tiếc, có chút muốn níu kéo anh quay lại nhưng lý trí đã ngăn cản cô làm việc đó.
Sau khi được cô đồng ý làm bạn gái và trao cho Khoa nụ hôn đầu tiên thì Khoa đột nhiên lánh mặt cô. Đến lúc này cô mới biết hóa ra cô chỉ là trò cá cược của hội con trai trong nhóm của Khoa bởi trước đó có khá nhiều người đến tán tỉnh cô mà cô chưa gật đầu với ai. Họ cá cược chỉ cần được cô tình nguyện trao cho một nụ hôn thì sẽ thắng. Lần Khoa phát điên vì tìm kiếm cô chỉ là do Khoa tưởng sẽ thua cá cược nên cay cú mà thôi. Còn Linh Đan, do không biết chuyện cá cược, cứ nghĩ Khoa làm thế vì lo lắng, vì sợ mất cô nên đã khuyên cô chọn Khoa, vô tình lại thành “nối giáo cho giặc”.
Từ sau lần gặp cuối ấy, anh đã thực hiện đúng những gì đã nói. Có đôi khi vô tình gặp nhau, anh đều xem cô như người xa lạ. Sau đó cô có nghe kể lại rằng anh đã ngồi uống rượu một mình cả đêm vào cái ngày cô nói sẽ chọn Khoa cho đến khi say khướt, thi thoảng anh lại gọi tên cô, trên tay anh cầm là món quà cô đã trả lại anh. Có lẽ với cô, anh cũng có tình cảm thật sự chứ không phải chỉ là tán tỉnh cho vui. Nhiều lần cô muốn gặp để hỏi anh điều đó nhưng cô thấy xấu hổ và không dám đối mặt với anh, chỉ dám dõi theo anh từ xa. Đến tận khi anh ra trường và cô không còn nhận được tin tức gì về anh, cô vẫn nhớ đến anh.
Đời đúng là có muôn vạn những điều bất ngờ, tưởng rằng ta đã tìm được người yêu ta chân thành nhất thì không ngờ đó lại là người không có tình cảm với ta. Người mà ta ngỡ chỉ là thoáng qua nhau thì lại khiến ta day dứt, tiếc nuối. Đến tận bây giờ, khi đã ra trường và đi làm, đôi khi nghĩ lại, cô vẫn cảm thấy hồi đó cô thật ngốc.
Trong tình yêu, đôi khi lý trí quá cũng là một sai lầm.
Thu Trang