[TỔNG] ĐÚNG THẬT THẤY QUỶ (EDIT) – CHƯƠNG 21: ĐÁM CÁ VÀNG LONDON (P21)

Irene lắc đầu, để chứng minh đây không phải tính ngẫu nhiên, cô hỏi Sherlock: “Sherlock, anh từng xem <>, ừm, phim hay tiểu thuyết bao giờ chưa?” Không nghe thấy câu trả lời, Irene quay đầu qua nhìn, lại gọi hắn, “Sherlock?”

“Gì?” Sherlock khởi động lại bộ não, duỗi tay chỉnh sửa cổ áo khoác dài của hắn, dựng thẳng nó lên, chân bước ra một bước dài, “Cô còn chờ gì nữa? Giờ chúng ta đi giải đáp câu đố ⸺”

“Sherlock, anh đi nhầm đường rồi.”

Sherlock: “…”

Sherlock đứng lại rồi mới xoay người về, đôi mắt màu lam trong sáng dừng ở trên người Irene, có điều nơi hắn đặt mắt tới không phải mặt của cô, mà là cái áo choàng trong tay cô, trước khi Irene nhìn hắn, Sherlock nhanh chân hỏi trước: “Đó là cái gì?”

Irene cúi đầu xòe cái áo choàng trong tay ra, phần được áo choàng trùm lên liền biến mất, cô giới thiệu cực kỳ đơn giản như lúc trước giới thiệu người giấy, chim giấy..: “Tôi vẽ một cái bùa ẩn thân lên áo choàng, chỉ có thể giấu được người, chứ thanh âm hay mùi hương thì không được, ngoài ra tôi còn cải tiến không gian, nó rất rộng, đúng hay không?”

Sherlock buông tay khỏi cổ áo, cắm vào trong túi, “Tôi nghĩ cũng đủ để dấu mấy tên cá vàng kia.”

Irene ngẩng đầu lên, hai mắt trắng đen rõ ràng sáng lấp lánh nhìn Sherlock.

Sherlock bị cô nhìn đến mất tự nhiên, “What?”

Irene cong mắt cười: “Cảm ơn anh khích lệ, thưa ngài.”

Lần thứ hai bị lãng quên, Edward Harris bước ra khỏi đả kích, không biết sợ là gì, âm u chen mồm vào: “Hai người có biết không? Đó là Áo Choàng Tàng Hình của Harry Potter, là một trong ba Bảo bối Tử Thần! Là Bảo bối Tử Thần đó, có nghe hay không?!” Nó không phải là hàng vỉa hè!

Irene khó hiểu: “Cho nên?”

Edward Harris: “…”

Irene lặp lại câu hỏi khi nãy với Sherlock, Sherlock cũng lộ ra vẻ mặt mờ mịt y chang.

Edward Harris tức giận tột đỉnh: “Rốt cuộc hai cô cậu có phải người Anh không vậy!”

Sherlock lười để ý con ma Edward Harris chả liên quan gì kia, hắn hất cằm ra lệnh với Irene định trả lời Edward Harris: “Irene, đi thôi.”

Trước khi đuổi kịp Sherlock, Irene vẫn kịp nói với Edward Harris “Tôi không phải người Anh”, để lại anh cứng họng không còn gì để nói. Sau khi đuổi kịp Sherlock, cô nảy ra ý tưởng: “Sherlock, chờ giải quyết xong vụ án này, chúng ta tải phim đó về máy tính xem đi, tôi rất hứng thú với cái Áo Choàng Tàng Hình mà Harris nhắc tới.”

Sherlock chưa ừ à gì, chờ đến khi họ ra khỏi viện bảo tàng Astor, hắn móc di động ra gọi, trong lúc người nghe bên kia chưa bắt máy, hắn giải thích cho Irene: “Giữ câu đố qua đêm không phải thói quen tốt.”

Irene không cảm thấy chuyện này có vấn đề gì, nhưng đối tượng được Sherlock gọi tới lại cảm thấy rất có vấn đề, hơn nữa vấn đề còn cực kỳ cực kỳ lớn! “Vì Chúa! Gặp quỷ Sherlock Holmes! Cậu có biết giờ là mấy giờ rồi không?”

“1h25p sáng theo giờ London.” Sherlock nâng tay lên nhìn vào đồng hồ, trả lời rất ngang ngược.

Nô bộc của nhân dân, thanh tra tốt bụng của Scotland Yard – Greg Lestrade: “…” Ông hung hăng xoa mặt một phen, trong lòng thiên sứ và ác quỷ giao chiến mười giây, cuối cùng dưới hai lựa chọn ‘tắt máy chờ bị sa thải’ với ‘bị tra tấn lần này, nhưng lại giải cứu được cả London’, ông dũng cảm chọn… Mặt sau: “Cậu lại muốn gì?” Một chữ ‘lại’ này còn lâu mới đủ miêu tả nỗi đau xót chua cay khổ sở đáng thương của bác thanh tra.
Sherlock cây ngay không sợ chết đứng yêu cầu: “Cho chúng tôi vào phòng vật chứng của Scotland Yard.”

Lestrade hung hăng ấn gân xanh nhảy thình thịch trên trán, cảm thấy vẫn có thể ‘giãy giụa’ một chút: “Nếu không thì sao?”

So với bác thanh tra nước sôi lửa bỏng, Sherlock bĩnh tĩnh thoải mái hơn nhiều: “Không thì tự chúng tôi đi vào.”

Lestrade lúc này như khinh khí cầu bị chọc thủng, nhanh chóng xẹp xuống, đương nhiên ban đầu cũng đã chẳng phồng bao nhiêu rồi: “Đáng chết, cậu lại muốn làm gì? Kêu tôi hơn nửa đêm cho cậu, Sherlock Holmes rảnh rỗi miễn phí vào Cục Cảnh sát, hơn nữa còn là phòng vật chứng, thì ít ra cũng phải cho tôi một cái lý do chính đáng đi chứ.”

Sherlock trả lại cho ông một câu: “Giúp anh bắt trộm?”

Lestrade: “… Gặp nhau ở cửa Cục Cảnh sát!” Nói xong, ông liền hung hăng ấn nút kết thúc cuộc gọi, thật muốn đập phẳng cái mặt suốt ngày treo vẻ ‘Mấy người chờ đi, lũ cá vàng mau tới quỳ lạy’ của Sherlock! Nhưng cũng chỉ dám nghĩ chứ chả làm được cái mẹ gì, thanh tra Lestrade cảm thấy nếu ông dám làm thật, chờ ông sẽ là xe con màu đen của Chính phủ nước Anh, không, có lẽ là trực tiếp ném xác ông vào sông Thames luôn ấy chứ!
Sinh mệnh rất đáng quý, bác thanh tra tốt bụng không thể không chịu thương chịu khó bò dậy khỏi giường, không dám trì hoãn chạy tới Scotland Yard. Đến khi đến nơi, bước xuống xe, Sherlock đã sốt ruột chờ trước cửa Cục Cảnh sát, chờ đã, hắn không đi một mình.

Giờ Lestrade mới nhớ tới, trong điện thoại, Sherlock dùng đại từ ‘chúng tôi’ chứ không phải ‘tôi’, hơn nữa không chỉ dùng có một lần! Ồ, chưa gì đã dùng tới ‘chúng tôi’ rồi cơ. Tâm hồn buôn chuyện của thanh tra Lestrade lập tức bốc cháy hừng hực, ngay sau đó đã bị Sherlock đứng đối diện tạt cho một chậu nước lạnh, “Sao chậm thế? Vợ anh đã chính thức ở riêng với anh rồi mà.”

Lestrade: “…”

Lestrade đè nắm đấm xuống, tránh xúc động cho nắm đấm tiếp xúc cự ly âm với mặt Sherlock, chuyển ánh mắt sang Irene đứng ở bên, làm như quan tâm nhưng trên thực tế không có ý tốt hỏi: “Cô nhất định là bị Sherlock kéo tới đi? Cái tên này vốn mang đức hạnh như thế đấy.”
Nhưng hiện thực lại tạt ly nước lạnh vào mặt ông lần nữa, đồng chí Tiểu Ngải chỉnh lại: “Thật ra, là tôi kéo Sherlock tới.” Nhưng mà dù sao đồng chí Tiểu Ngải vẫn có EQ, ít nhất thì vẫn cao hơn Sherlock, “Làm phiền anh vất vả rồi, thanh tra Lestrade, tôi nghĩ mình có thể giúp đôi phần về cái bệnh dạ dày của anh.”

Lestrade há mồm thở dốc, chưa kịp hỏi ‘cô là bác sĩ à?’ thì đã bị Sherlock không kiên nhẫn đoạt lời: “Tự anh ta sẽ đi khám, tuy tố chất chuyên nghiệp của Scotland Yard chẳng ra gì, nhưng được cái phúc lợi chữa bệnh của họ lại tỷ lệ ngược với nó. Giờ thì có thể cho chúng tôi vào được chưa?”

Ồ, hắn lại dùng ‘chúng tôi’ lần nữa? Lestrade vừa nghĩ vậy xong, đầu hiện đống sọc đen, thứ ông nên chú ý không phải thứ này, mà là, “Đừng nói như thể cậu biết rất rõ, Sherlock!” Cái tên này cho tới tận bây giờ vẫn chưa có lần nào gọi đúng tên ông, sao có thể biết chế độ phúc lợi của Scotland Yard cơ chứ? Làm bộ làm tịch sói đuôi dài!
⸺ Thưa bác thanh tra, chẳng lẽ thứ bác nên rủa nhất không phải là hắn lại miệt thị tố chất chuyên nghiệp của Scotland Yard sao? Hay tại đã quen bị đả kích rồi, cho nên cũng cảm thấy đó là chuyện đương nhiên?

Lestrade cũng không cãi cọ nhiều với Sherlock, ông dẫn đầu mang hai người họ vào Cục Cảnh sát.

Sherlock đang chuẩn bị đuổi kịp thì lại bị Irene kéo tay lại, hắn nghiêng đầu nhìn cô, không lên tiếng phát ra nghi vấn.

Irene nhỏ giọng thương lượng với hắn: “Trong Cục Cảnh sát có không ít oan hồn, còn rất dễ dàng sinh ra oan hồn và lệ quỷ, anh đừng nhìn vào họ, được chứ?”

Trên đường từ viện bảo tàng đến Scotland Yard, Sherlock đã phân tích toàn phương diện những hồn ma hắn thấy trên đường, có lẽ hắn lại chuẩn bị viết một bài luận văn nghiên cứu 108 cách phân biệt ma với người. Giờ hắn vẫn rất tò mò về hai loài mới trong miệng Irene, nhưng dưới ánh mắt quan tâm và không đồng tình của cô, hắn đành gật đầu, nhưng vẫn ‘được voi đòi tiên’ thêm thỉnh cầu: “Hứa với tôi, sau này tôi vẫn có cơ hội.”
Irene trầm ngâm, trả lời: “Chờ tôi chọn ngày lành tháng tốt đã.” Nói xong liền vươn tay xoa nhẹ giữa mày Sherlock, Sherlock lại nhìn thấy thế giới vốn có của hắn, hắn theo bản năng nhìn Irene, bốn mắt nhìn nhau ⸺

“Bang!” Bị hành hạ đến mặt đầy máu, Lestrade không cảm xúc ấn chốt mở trên tường, sau đó bị ánh đèn thình lình xuất hiện vọt vào mắt, ông phải chớp chớp mắt liên tục, nước mắt đều chảy ra.

Đây thật là một sự cố quá bi thương.

Đến phòng vật chứng, thanh tra Lestrade mới nhớ ra phải hỏi một việc: “Tôi còn chưa biết hai cô cậu muốn tìm tài liệu về ai đâu? Tên trộm xui xẻo nào bị hai người theo dõi thế?”

Sherlock EQ thấp đến giận sôi không trả lời câu hỏi của bác thanh tra, ngược lại lại nói một câu: “Cho nên tôi mới nói tố chất chuyên nghiệp của Scotland Yard chỉ đáng 5 điểm.”
Irene EQ còn có thể cứu được đáp khô cằn: “Ừ, cao hơn hai điểm so với hệ thống bảo an của viện bảo tàng Astor.”

“Đừng nói với tôi là hai người lẻn vào đó đấy nhá! À, nếu hai cô cậu hỏi vì sao tôi lại đoán được? Ha hả, cái này còn phải cảm ơn Sherlock Holmes vĩ đại không coi pháp luật ra gì đây!” Lestrade trào phúng Sherlock, lòng sảng khoái hai phần, “Giờ thì nói đi, là ai.”

Sherlock không lên tiếng, là Irene trả lời: “Là một tên trộm nổi tiếng được gọi là ‘Kỵ Sĩ’, hắn từng trộm bức <> của Van Gogh, hơn nữa, đó không phải lần đầu hắn gây án.”

“À, nghe nói có bốn vụ trộm nổi tiếng có liên quan đến hắn, bản gốc <> của Shakespeare, một bộ sưu tập tiền xu cổ Hy Lạp, và một bảng phi tiêu nạm kim cương 200 cara.” Vừa nghe Irene nói là ai, thanh tra Lestrade lập tức tỉnh táo hẳn, “Đó là một tên trộm cực kỳ cực kỳ lợi hại, không một ai biết hắn trông thế nào, cũng không rõ hắn có phải người Anh hay không, lúc trước, án <> của Van Gogh bị trộm làm cả Scotland Yard bận đến sứt đầu mẻ trán, cuối cùng vẫn chẳng tìm ra được manh mối gì, chưa từng có một ai bắt được hắn. Sao hai người đụng phải hắn thế?”
“Anh nói sai một chuyện rồi, Harry, tôi còn chưa có đi tìm hắn.” Thám tử cố vấn duy nhất trên thế giới mang vẻ mặt kiêu căng bình thường của hắn, nói hết sức ngang nhiên.

Trong lòng thanh tra Lestrade chỉ có một ý tưởng, tên này lại gọi sai tên của ông, thật muốn thiêu chết hắn mà!

Edward Harris sau khi nhận được kết luận cực kỳ khủng khiếp, anh ngơ ngẩn hồi lâu, rút kinh nghiệm xương máu… Oán giận: “Vậy cô đã đọc truyện chưa? J.K. Rowling là tác giả.”Irene lắc đầu, để chứng minh đây không phải tính ngẫu nhiên, cô hỏi Sherlock: “Sherlock, anh từng xem

Rate this post

Viết một bình luận