Bài viết trên tạp chí 4AM, tập 6 tháng 11 năm 2005.
—————————————————————————
Đằng sau cánh cửa là anh…
… Đằng sau anh là có quá khứ
Nhưng ở đằng sau quá khứ đó thì lại chẳng có gì mà chỉ còn lại những khoảng trống…
Như những cơn gió, hai cha con đi đến nhiều miền đất. Nhưng cũng như những cơn gió, chỉ đi chứ không quay lại, cứ gặp gỡ rồi chia tay nhưng mỗi nơi đều đọng lại trong cơn gió nhỏ rất nhiều tình cảm… Từ rất lâu bên cạnh gió nhỏ chỉ có người cha, và đó là tất cả đối với cậu… “Mình ước đây là mãi mãi…” Cùng cha đi khắp mọi nơi, gặp những người dễ mến, sống những tháng ngày hạnh phúc đầy ắp tiếng cười và rực rỡ ánh mặt trời, dù cả hai chỉ ở nơi đó một thời gian ngắn. dù rằng tình cảm trong ngọn gió nhỏ chưa kịp sâu sắc thêm. Nhưng chẳng sao, chỉ cần khi cậu ngước lên nhìn là gặp nụ cười và đôi tay thân thương của cha…
“Chỉ cần được ở bên cha như thế này…”
Ngày cha cùng “người mẹ mới” xuất hiện cũng là ngày khối cầu hạnh phúc của cậu tan vỡ…
“Mình không cần… Mình chỉ cần cha thôi…”
Trái tim cậu như vỡ vụn trong gió tuyết, những giọt nước mắt rơi xuống từ đôi mắt trong veo đang nhìn vào con đường mù mịt đã mất dấu chân của cha… Ngôi nhà chỉ còn lại cậu và người mẹ kế xa lạ. Khoảng thời gian dài sống cạnh nhau chẳng làm cho họ gần gũi và thông hiểu nhau hơn, trái lại chỉ càng làm cho hai tâm hồn cô độc đó dằn vặt nhau vì sự biến mất của một người. Và trong tâm hồn đứa trẻ vẫn luôn xuất hiện cảm giác lo sợ khi phải chờ đợi sự quay về của cha nó, một nỗi chờ đợi ngày càng trở nên vô vọng. Có khi nào vì con chỉ là một đứa trẻ không cần thiết nên cha không cần?
Khi nhìn theo bóng của một người mà ta không thể quên, ta sẽ gặp nỗi nhớ của mình.
Vậy thì tốt hơn có phải là đừng nên nhìn theo nữa? Sẽ đau lắm…
Nhưng nỗi nhớ cũng giống như cơn gió mà trước giờ nào có ai trói buộc được cơn gió cơ chứ.
Vì thế, gió cứ tràn về và mang theo nỗi nhớ, từng ngày, từng ngày một. Quá khứ dường như khỏa lấp và che phủ cả hiện tại.
Thời gian vẫn không ngừng trôi.
Cậu bé ngày nào nay đã trở thành một người nổi tiếng, một ngôi sao ca nhạc. Có lẽ phải cảm ơn cái ngày cậu gặp cậu bạn tóc đen, người đã thay đổi cuộc sống của cậu rất nhiều kể từ sau sự biến mất của người cha. Người mà sau này đã cùng kết hợp với cậu để tạo thành cặp song ca nổi tiếng của công ty giải trí M2 Pro. Người ta gọi cặp song ca đó là WE – WE của Mizuki và cậu, Akira Etou.
Các fans nói rằng cậu thật lạnh lùng nhưng vẫn luôn đối xử với các fans rất công bằng.
Họ cũng nói cậu hơi kì cục nhưng lại cũng rất đáng yêu… Và họ thích cậu vì tất cả. Sống trong một thế giới mà cái Tôi thực sự bị che giấu, ngụy tạo và bảo vệ chính mình bằng một kiểu mẫu hoàn hảo, hoàn hảo tới mức phải biết cách ngụy trang cho những cảm xúc chân thật của mình trước mọi người và đôi khi là trước cả chính bản thân. Ở cậu, những tính cách đó hiện ra như một lẽ thường tình, đương nhiên và gần như chúng chính là của cậu vậy.
Giờ thì có lẽ người ta nghĩ rằng cậu không còn cô độc nữa. Vì cậu có sự nổi tiếng, có âm nhạc, có WE và có Mizuki, người sẽ “không bao giờ tha thứ” nếu cậu biến mất… Liệu nỗi cô đơn trong cậu có vơi bớt đi chưa, Akira?
Cái ngày Mizuki cho rằng cần phải để cho cậu bay một mình, rằng có thể WE sẽ không còn tồn tại nữa, nó làm cậu hụt hẫng. Trong vô thức, cậu trở về góc phố nơi lần đầu tiên hai người gặp nhau, hình như một lần nữa cảm giác tưởng chừng như đã quá cũ kĩ đấy bỗng về ngập trong lòng, cái cảm giác của một chú chim non bé nhỏ bỗng nhiên bị bỏ rơi và bị bắt buộc phải tập bay một mình trong đơn độc…
Có ai hiểu thứ cảm giác đáng sợ này…
Cậu chẳng cần sự nổi tiếng, chẳng cần những ánh hào quang trên sàn diễn, điều duy nhất mong mỏi chính là được tiếp tục đứng cạnh Mizuki, được ca hát cùng nhau chứ không phải là hình ảnh một mình ôm đàn và hát The Only living boy in New York, vì cậu – Akira Etou, không hề muốn mình cũng là một “the only living boy” như thế…
Sâu thẳm trong cõi lòng mình, Akira không muốn nhớ tới hình ảnh đứa trẻ 12 tuổi đứng chân trần trong tuyết lạnh và nhìn theo bóng dáng mờ dần của cha, người mà nó yêu thương hơn bất cứ ai trên đời này nhưng đau đớn thay lại cũng chính là người từ bỏ nó… Đứa trẻ 12 tuổi đó và Akira Etou 21 tuổi của hiện tại, không bao giờ muốn sẽ thêm một lần yêu thương để rồi chính tình yêu đó lại khiến cho ta đau đớn và khổ sở đến thế. Từng ấy năm là hàng bao nhiêu đêm với những giấc ngủ không trọn vẹn, chợt tỉnh dậy giữa đêm. Hình như trong con người Etou của ngày hôm nay, vẫn cứ luôn trú ẩn hình ảnh của một đứa bé con với dáng vẻ xanh xao mệt mỏi vì chưa bao giờ có được một giấc ngủ ấm áp, trọn vẹn?
Even though everyone wishes for love, they keep on passing by each other
You’ re the same, is it?
Don’t cry, no one blames you for loving someone
No one can stop the feelings of becoming to love someone
Có phải dù cuộc đời này vẫn cứ luôn là như thế, cho dù có khao khát yêu thương thì chúng ta vẫn cứ bước qua người khác. Chỉ có khoác cho mình một thái độ dửng dưng và gần như là vô cảm với những cảm xúc ấy, ta sẽ chẳng bao giờ phải biết tới đau khổ là gì, tuyệt vọng là gì…
Làm sao mà đứa trẻ trong con có thể chờ đợi cha lâu đến thế?
Trái tim của Etou tưởng như chỉ còn phủ một lớp băng giá lạnh, ngay cả Mizuki cũng có những lúc chẳng thể nào hiểu nổi những cảm xúc phức tạp diễn ra trong lòng Etou, thậm chí thật khó khăn để có thể tiếp cận và chạm vào cái góc tối bí mật ấy của cậu, nơi đó chỉ duy nhất dành cho một người được biết và được quyền hiểu. Nơi đó chỉ thuộc về riêng mình cậu, vì nơi đó đứa trẻ trong cậu được lặng lẽ mà chờ đợi cơn gió lang bạt kia trở về, mỉm cười và nắm lấy đôi bàn tay thơ trẻ của cậu như những ngày xưa ấy.
Rồi bỗng nhiên những biểu cảm trong cậu trở nên khác thường trước sự xuất hiện của một người, một cô gái không ấn tượng nếu nói tới ngoại hình ngoài mái tóc cứng queo mà cậu hay chọc rằng chúng “cứng như lông heo”, đứa con gái ấy mới ngốc nghếch và cả tin làm sao trước những cử chỉ lịch thiệp xã giao của Mizuki.
Thế mà trước cô gái đó, nụ cười xuất hiện nhiều hơn trên gương mặt cậu, những cảm xúc dịu dàng khi chứng kiến những khoảng khắc tuyệt diệu của tình gia đình, chứng kiến mối quan hệ vui vẻ và thân tình của cô ấy và những đứa em trai quậy phá, cậu cũng thấy mình hạnh phúc.
Cũng chính nhờ có cô gái ấy, cậu đã hơn một lần dám đối diện với tình cảm trong lòng mình. Vì lúc nào cũng có cảm giác chính mình đã đem lại bất hạnh cho dì Ayako…
“Không thể giữ lại, nếu có tôi thì người đó sẽ không có hạnh phúc”
Thế mà cô ấy đã dám nói rằng…
“Không cần ngăn lại cũng được. Chỉ cần anh gọi một tiếng ‘Mẹ’ thôi… Chạy theo và gọi người ấy một tiếng đi! Người ấy sẽ đi mất đấy. Đó không phải điều anh sợ nhất sao?”
Sao cô ấy lại biết được điều đó? Điều mà ngay cả chính cậu cũng luôn phủ nhận và từ chối. Yêu thương một người là mong muốn người đấy được hạnh phúc và tự do, nhưng phải yêu người đó tới mức độ nào thì mới dám phủ nhận sự tồn tại và chiếm hữu của người đó đối với ta vì ta luôn sợ rằng có một ngày người đó sẽ đi mất, Etou đã yêu người cha của mình theo cái cách như thế, yêu dì Ayako một cách tự nhiên tới mức lo sợ sự tồn tại của mình sẽ làm tổn thương dì, và rồi lại yêu Hajime bằng tất cả sự chân thành, nhẹ nhàng và giản đơn đến mức chẳng nhận ra, cả cậu và có lẽ là cả Hajime đều không nhận ra được những cảm xúc ấy là gì.
Không rõ từ bao giờ cô ấy đã trở thành số một trong tim cậu. Phải có một tình yêu sâu sắc và dịu dàng vô cùng mới có thể khiến cậu thậm chí có thể mỉm cười mà cầu chúc Hajime hạnh phúc cùng Mizuki vì cậu tin rằng cô ấy sẽ hạnh phúc khi đứng bên cạnh người bạn đó, chứ không phải là ở bên cậu – Akira Etou.
Ở đằng sau cánh cửa vẫn là cậu, từ một đứa trẻ, rồi trở thành một ngôi sao, là Akira của WE Group nổi tiếng khắp nước Nhật bây giờ.
Và ở đằng sau cậu, là kí ức.
Có rất nhiều kí ức.
Ở sau kí ức ấy lại có những tháng ngày dài đằng đẵng chờ ngóng cha trong vô vọng, mệt mỏi. Có những tháng ngày dài cùng hết mình hăng say trong thế giới giải trí cùng Mizuki, có cả nước mắt và có cả những nụ cười mà mình cậu biết.
Nhưng cậu đã thực sự bước qua được quá khứ để mà mỉm cười hạnh phúc bên cạnh những người quan trọng của trái tim mình, có thể vì thực tế cậu chưa bao giờ là một người yếu ớt và sống thiếu niềm tin, hoặc cũng có thể là vì điều ước may mắn, hạnh phúc mà cha đã viết cho cậu từ thứ mực màu xanh lá cây vào ngày Giáng sinh năm nào. Nhưng cũng hoàn toàn có thể là vì cậu thực sự chưa bao giờ là một đứa trẻ cô độc, đã luôn và mãi mãi có những người tốt ở bên cạnh yêu thương và nắm bàn tay mảnh khảnh của đứa trẻ ấy, để đứa trẻ trong Etou hiểu rằng nó đã được yêu thương nhiều tới mức nào, bởi vì nó xứng đáng được như thế, vì cuộc đời vẫn cứ luôn có những điều kì diệu tồn tại… vì sự kì diệu của tình yêu vô cùng.
“Ngày mai sẽ có gió của ngày mai thổi” ^^
Cười, đến bây giờ em vẫn tin vào việc “viết những điều mình mong ước bằng mực xanh lá cây thì nó sẽ trở thành hiện thực….”