Trời Hôm Ấy Không Có Gì Đặc Biệt giống như một bức biếm họa về cuộc sống. Trong những trang sách có cái này được phóng đại lên một tý, cái kia méo mó đi một tý, cái khác quặt quẹo đi một tí để cuộc sống hiện ra với tất cả những gì xấu xí, tàn nhẫn, vô lý đến cực độ mà người ta buộc phải sống chung với nó. Ừ, ta vẫn nhìn thấy hàng ngày, câu chuyện những đứa trẻ lêu lổng trên phố, những mảnh đời trưởng thành trong bi kịch vì bị bỏ mặc, những phần xiên xẹo của một chương trình giáo dục lỗi thời và đầy sạn…. Và thay vì những bài báo tập hợp đủ ý kiến này kia, mổ rồi xẻ để có chuyện mà viết tiếp thì Trời Hôm Ấy Không Có Gì Đặc Biệt chọn ngôn từ bình dân và có phần thô tục để tạo nên những câu chuyện, dù chẳng đâu vào đâu, nhưng sẽ khiến người đọc phải suy ngẫm thật nhiều, về đời, về người.