01
Có một câu hỏi rất hay mà tôi từng đọc được, đó chính là: “Trai ế, gái ế tìm người yêu, có phải cứ qua loa cho xong là được?”.
Câu hỏi này khiến tôi trăn trở rất nhiều, bởi lẽ tôi độc thân cho tới hiện tại, cũng vì bản thân có những tiêu chuẩn không thể vứt bỏ được. Tôi kiên trì với đống tiêu chuẩn mình đề ra, vì tôi muốn một người có thể chân thành mà bao dung những gì tôi đã trải qua. Cũng có thể vì tính cách của tôi, nên tôi cần một người có thể thực lòng chấp nhận tôi cũng như thấu hiểu tôi.
Trai ế, gái ế bình thường cũng vậy. Tiêu chuẩn mà họ tự đề ra cho mình chính là không được tìm ra một người hiểu mình, yêu mình một cách quá dễ dàng. Bởi bạn biết đấy, một mình cô đơn sống đến cuối đời rất đáng sợ, nhưng đáng sợ hơn thế nữa chính là dù có 2 người vẫn cô đơn sống hết quãng đời còn lại.
Cũng như tôi, người ngoài nghĩ tôi rất tốt. Họ khen tôi giỏi, họ ngưỡng mộ tôi hết điều này đến điều kia. Nhưng thực tế tôi có rất nhiều thiếu sót, rất nhiều khuyết điểm và rất nhiều việc không thể làm được. Tôi không thích nói chuyện, tính tình không quá hòa động. Tôi cố gắng gấp đôi người khác, chỉ vì quá khứ tôi từng rất sợ cảnh nghèo.
Tôi muốn tìm một người ở bên mình đến mãi mãi, nhưng rồi tôi lại sợ, liệu họ biết con người thật của tôi rồi họ có bỏ tôi mà đi không? Tôi muốn có những lãng mạn, dịu dàng thuộc về riêng mình nhưng ngay cả bản thân, tôi cũng chưa lo được chu toàn, vậy sao tôi dám tiến tới?
Cứ thế, tôi khát vọng thổ lộ hết tâm tư của mình cho người ấy, rồi lại sợ bị nhìn thấu.
02
Con người vốn là sinh vật rất kỳ lạ và độc thân giống như một loại quán tính. Thỉnh thoảng bạn cũng sẽ cảm thấy thích ai đó, nhưng rồi sẽ nhanh chóng rơi vào vòng tuần hoàn “có cảm tình – thích – mập mờ – hết hứng thú – bình thường trở lại”.
Cuộc sống khi thì tràn ngập những kích thích, lúc lại nhàm chán vô cùng. Những lúc nhàm chán, chúng ta thường nghĩ nếu có ai đó ở bên cạnh thì tốt biết bao. Nhưng rồi phần lớn thời gian, chúng ta lại chẳng nghĩ đến việc yêu đương hay bắt đầu một mối quan hệ.
Những người độc thân một thời gian dài, mỗi lần muốn tiến tới trạng thái thân mật hơn với người khác đều bị rụt rè theo bản năng.
Có một vài người chọn cách độc thân, vì hy vọng có được tự do. Còn những người từ nhỏ đã chịu sự quản thúc từ gia đình thì đương nhiên, cũng rất khó tiếp nhận việc có ai đó tiến vào cuộc sống của mình. Họ không muốn bị trói buộc, dù chỉ là chút ít. Trong khi đó, bản chất của tình yêu lại là khát khao chiếm hữu đối phương, xâm nhập vào cuộc sống của đối phương, trở thành một phần quan trọng trong tâm trí của đối phương.
Còn có một số người, cảm thấy việc có ai đó để quan tâm săn sóc rất tốt nên một khi xác lập quan hệ yêu đương, họ luôn coi việc đó là đương nhiên. Để rồi càng gần gũi, nhưng mâu thuẫn càng hiện ra.
Bản chất nội tâm của con người vốn không an toàn, bản thân không đủ mạnh mẽ, không muốn ỷ lại vào người khác, làm phiền người khác. Một khi rơi vào bể tình, cuối cùng sẽ vô thức thay đổi người mình thích trở thành một người như mình.
Chúng ta cũng không hoàn hảo, càng tiếp cận thì hình tượng trong nhau càng dễ sụp đổ. Thế nên có một số người là vậy, vì cảm thấy bản thân chưa đủ tốt nên không dám yêu ai.
03
Có một người bạn từng nói với tôi, khi còn quá trẻ, tốt nhất đừng gặp được người quá tốt.
Nhưng vô ích thôi, chúng ta đâu thể khống chế được việc đó.
Tôi và đứa bạn đó từng đi du lịch khắp nơi. Nhưng vì hai đứa đều chẳng giàu có gì nên luôn vi vu theo cách tiết kiệm nhất, ở cũng chỉ ở những nơi rẻ tiền nhất. Có lần ở một nhà nghỉ, đêm xuống nóng không chịu nổi, tôi với nó ra ngoài hành lang ngồi, nó đưa tôi một bên tai nghe rồi bật nhạc.
“You’re just too good to be true, can’t take my eyes off you”, tiếng nhạc du dương vang lên giữa đêm nóng bức tạo nên cảm giác kỳ diệu không hài hòa.
“Tớ hy vọng có một ngày, người kia của tớ có thể lái Maybach đến hỏi cưới tớ”, người bạn của tôi nói.
Khoảnh khắc ấy, đèn đường hắt lên, tôi bỗng thấy mọi thứ đều không chân thật. Ngay cả người đối diện tôi cũng chợt như mộng ảo.
“Anh tốt đẹp đến không chân thật, tầm mắt em chẳng thể rời đi”.
Hóa ra, trong lòng một người không muốn yêu ai đó đều tồn tại một bóng hình không thể có được. Tôi search nhanh mấy chữ “Maybach” rồi chợt nghĩ, chắc cả đời này tôi cũng không kiếm được số tiền đó. Người có tiền mới có thể gọi là độc thân, còn tôi thì là ế thôi.
04
Sở dĩ bạn thành trai ế, gái ế là bởi bạn đã từng bỏ ra rất nhiều tình cảm nhưng cuối cùng chỉ thu về bất lực, nên bạn sợ cho mình hy vọng để rồi sau cuối lại tự mình hủy nó đi. Sở dĩ bạn không muốn tùy tiện cho mình một bắt đầu là bởi bạn không muốn dù khởi đầu rồi vẫn phải sống trong thất vọng.
Có một vài người cho rằng việc kiếm ai đó ở bên là rất dễ dàng, nhưng lại không có ý nghĩa nếu chỉ đơn giản bên nhau vì nhu cầu. Thế nên, bạn bằng lòng chờ đợi, chứ không muốn lãng phí thời gian sau này chỉ vì cái gọi là yêu cầu xã hội, bởi nó sẽ làm giảm đi chất lượng cuộc sống của bạn.
Cuộc đời dài như vậy, bạn còn chờ đợi được. Cuộc đời ngắn như vậy, lãng phí để âu sầu, chẳng phải là quá đáng tiếc hay sao. Chúng ta sinh ra trên đời này vốn đã cô độc, bất kể giàu nghèo xấu đẹp béo gầy, ai cũng cô độc. Thế nên, chúng ta muốn có một người, không phải quan hệ máu mủ nhưng vẫn có thể tin tưởng, yêu thương giống như người thân.
Cuộc đời 70, 80 năm, có bao năm thực sự dùng để yêu đương? Đối với nhiều người, có khi thời gian đó chỉ là mấy tháng. Trước khi gặp được người đúng, cứ cố gắng cải thiện bản thân, khiến mình ưu tú hơn cũng là một việc rất thú vị đó thôi.
05
Tình cảm là một thứ xa xỉ, càng dùng càng hao, mà một khi đã hao hụt rất khó bù đắp lại. Duyên phận giữa con người với con người, đại đa số thời gian đều cần sự trui rèn.
Chúng ta ai cũng chỉ có một đời, nên cơ bản không có cơ hội rút lui hay làm lại. Thời gian có hạn, tình cảm cũng có hạn, nên phải chọn cho cẩn thận, như một cách tôn trọng người khác và cũng là tôn trọng chính mình.
Trở thành trai ế gái ế trong miệng người khác, có đôi khi đơn giản là vì bạn không có đủ kiên nhẫn và năng lực đón nhận sự thất vọng. Bạn chưa chuẩn bị sẵn sàng cho tất cả nên bạn chưa thể mở lòng.
Trước kia tôi nghĩ ai rồi cũng có tình yêu, tôi cũng không phải ngoại lệ. Sau này tôi mới biết, trong tình yêu chỉ có 2 kiểu người: Người may mắn tìm được và người chọn cách tạm bợ.
Tôi không muốn yêu, chưa chắc đã là vì tôi không may mắn, chỉ là tôi không muốn tạm bợ. Thế thôi!