Phần 15
Hai bé Meghan và Molly đang run lên vì phấn khích, nụ cười của chúng căng rộng hết mức có thể. Bé Patricia thì đang nghiên cứu khuôn mặt của em bé Noelle một cách chăm chú rồi thì thầm:
“Nhìn nó giống cô Colleen… nhưng nó không có tóc.”
Mẹ tôi kéo một cái ghế đến cạnh giường. Mẹ nhẹ nhàng ẵm đứa bé từ tay chị Colleen và ngồi xuống. Bé Meghan, giờ đã được 8 tuổi, bé Molly 7 tuổi, và bé Patricia 3 tuổi, đang tụ tập xung quanh mẹ và tiếp tục ngắm nhìn em bé thật gần, khi nó đang ngủ. Mẹ nhìn quanh 3 đứa nhỏ đang đứng quanh mình rồi nhìn em bé trước khi nâng đầu nó lên. Mẹ nở một nụ cười nửa miệng như chị Colleen và nói:
“Khi sinh ra các em bé, mấy đứa con của mẹ đã làm một việc khá tốt.”
Mọi người thay phiên nhau ôm bé Noelle trong ít nhất là vài phút. Ngay cả bé Patricia cũng có cơ hội khi nó ngồi trong lòng chị Sharon và mẹ nó giúp nó giữ cái bọc nhỏ quấn chặt trong cái mền.
Anh Jimmy và anh Mike xuất hiện tại bệnh viện ngay sau bữa ăn trưa, và cô y tá nói với chúng tôi rằng mọi người sẽ phải đến thăm luân phiên vì căn phòng quá đông đúc. Khi mặt trời lặn, hai anh Jimmy và Mike, hai mẹ con chị Sharon và bé Patricia chuẩn bị về lại Santa Teresa. Chị Mi Lin ở lại sau cùng để xem chừng tất cả mấy đứa trẻ và chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng cho bữa ăn tối Giáng Sinh. Chị Colleen ôm anh Mike và anh Jimmy, sau đó cù dưới cằm bé Noelle và hôn lên trán nó. Tôi bắt tay và vỗ lưng hai ông anh của mình. Khi rời khỏi phòng, anh Jimmy nói:
“Thật là tuyệt khi em bé trông giống chị Colleen chứ không phải là giống em, nếu không đứa bé tội nghiệp sẽ không bao giờ có bạn trai khi nó lớn lên.”
Chị Colleen đang cảm thấy mệt mỏi nên mẹ tôi đưa hai bé Meghan và Molly về nhà để ăn tối và đi ngủ. Chị Colleen và bé Noelle có thể được về nhà vào ngày hôm sau, ngay khi bác sĩ nhi khoa kiểm tra bé Noelle và đóng dấu chấp thuận. Mẹ sẽ ở lại với chúng tôi trong vài ngày để giúp đỡ đến khi chị Colleen hồi phục trở lại. Mọi người cố gắng ép tôi về nhà để nghỉ ngơi nhưng tôi kiên quyết từ chối. Kể từ ngày hò hẹn đầu tiên của hai chị em tôi, tôi chưa hề ngủ một đêm nào ở ngoài nhà và hôm nay là ngoại lệ.
Tôi ngồi trên ghế cạnh giường và ôm bé Noelle. Chị Colleen nằm nghiêng, đang ngắm nhìn hai cha con tôi và chậm rãi trò chuyện với tôi đến khi chị nhắm mắt và ngủ thiếp đi. Ôm con sát vào lòng, bên trong tôi đang dâng tràn những cảm xúc mà tôi chưa hề trải nghiệm qua trước đây hoặc ngay cả trong mơ.
Tôi cho rằng đó cũng chính là những cảm xúc mà ba tôi đã từng cảm nhận khi những đứa con của ba chào đời. Đó là những tình cảm mãnh liệt của tình yêu và tôn sùng, khi tự nhủ rằng tôi đang ôm giữ máu thịt của mình trong tay. Tôi biết rằng mình có thể hy sinh mạng sống của bản thân để bảo vệ sinh linh bé nhỏ này khỏi cái ác đang hiện diện trên thế giới. Tôi nhìn sang chị Colleen và ngắm nhìn chị đang thở đều rồi thầm nghĩ:
“Chúa ơi, thậm chí chị tôi cũng mỉm cười trong giấc ngủ.”
Như thể có ai đó tát tôi thức dậy từ một giấc ngủ sâu, và mọi thứ trở nên rõ ràng với tôi. Nhìn chị Colleen và bé Noelle, tôi chợt hiểu ra từ “gia đình” có nghĩa là gì. Tất cả những điều mà ba tôi đã nói với chúng tôi khi còn nhỏ về gia đình rằng đó là phần quan trọng nhất trong cuộc đời của con người, ký ức đó đang ùa về tâm trí tôi. Tôi phải mỉm cười và cuối cùng đã chấp nhận rằng có lẽ ba đã biết những gì mình đã nói về gia đình, sau khi đã trải nghiệm qua tất cả.
Tôi sẽ để cho các bạn đi vào trong một bí mật nhỏ không hề sáng sủa. Có một cảm xúc khác mà tất cả những người đàn ông đều cảm thấy, và nếu bạn đối đầu với họ, họ sẽ phủ nhận điều đó.
Lần đầu tiên chúng ta ôm đứa bé sơ sinh của mình, chúng ta sợ té đái luôn. Chúng ta sợ rằng bằng cách nào đó chúng ta sẽ thất bại khi làm cha, rằng chúng ta sẽ làm gì đó ràng buộc cuộc sống của con cái mình.
Tôi gần như run rẩy vì một cảm xúc trộn lẫn giữa tình yêu và nỗi sợ đang bùng nổ trong tôi, khi bé Noelle mở mắt ra. Nó nhìn tôi như muốn nói rằng “Ổn thôi ba à, ba có thể làm được điều này.” Và nó nhắm mắt lại rồi ngủ tiếp. Sau khi tôi bình tĩnh lại và biết rằng, một lần nữa cuộc đời tôi đã có một sự thay đổi lớn và tất cả đều tốt lành.
Cuối cùng cô y tá ẵm đứa bé về phòng riêng. Cô ta khuyên tôi nên ngủ một chút trong khi còn có thể. Mãi đến khi về nhà tôi mới đánh giá cao những gì cô ta đã nói với tôi. Khi cô y tá rời khỏi phòng và đóng cửa lại, tôi vươn tay ra nắm lấy tay chị Colleen.
Chị tôi từ từ mở mắt ra và thì thầm:
“Này em yêu.”
“Hê chị yêu dấu.”
Chị Colleen nở một nụ cười nửa miệng và hỏi:
“Hôm nay chị đã nói với em là chị yêu em chưa?”
“Chưa, chị bận rộn quá mà.”
“Ồ đúng rồi, toàn là việc sinh đẻ… Chị yêu em, Bobby à.”
“Em cũng yêu chị. Bé Noelle đẹp lắm.”
“Chị biết.”
Nói xong chị siết chặt tay tôi khi đôi mắt của chị khép dần lại và chị ngủ thiếp đi.
Tôi ngồi bên cạnh chị, một lần nữa ngắm nhìn chị thở trong khi ngủ. Đây là những điều mới mẻ với tôi, một lãnh thổ chưa được khám phá. Điều duy nhất sánh ngang tình yêu của tôi dành cho chị Colleen là tình yêu của tôi dành cho bé Noelle. Đáng lẽ tôi đã từng trải nghiệm điều này trước đây, nhưng Barbara đã gạt điều đó ra khỏi tôi và để lại cuộc đời tôi ở trong tình cảnh rối ren. Và đó là lúc chị Colleen của tôi, cùng với bé Meghan và bé Molly đã giúp tôi dán những mảnh vỡ của đời tôi lại với nhau. Cuối cùng, tôi ngả người nằm xuống giường cạnh chị Colleen rồi ngủ thiếp đi.
Tôi cảm thấy những cử động trên giường và có thể cảm nhận ánh sáng ban ngày xuyên qua đôi mắt nhắm của mình. Tôi mở một mắt ra và bắt đầu ngồi dậy thì lưng tôi đã từ chối ý định đó. Tôi cố gắng để cho cột sống của mình thẳng lên thì thấy chị Colleen đang ngồi cạnh giường và đang ngắm nhìn tôi, cố gắng không cười. Với rất nhiều nỗ lực, tôi thẳng chân ra và đứng dậy. Chị Colleen nhảy ra khỏi giường và đến quàng tay ôm eo tôi.
“Em nên về nhà thì mới ngủ ngon giấc được.”
“Không sao… em khỏe… em ổn mà… ngoại trừ… em… em không cảm thấy… cái chân trái của em.”
Chị Colleen tát yêu vào má tôi và nói:
“Cậu bé tội nghiệp của chị.”
Nói xong chị ôm hôn phớt tôi một phát rồi nói tiếp:
“Tại sao em không xuống dưới lầu để tới quán ăn tự phục vụ rồi ăn gì đó đi? Chỉ cần trở lại đây lúc 8 giờ rưỡi, khi bác sĩ nhi khoa bắt đầu đi thăm khám. Chúng ta có thể xuất viện lúc giữa trưa.”
Khi tôi hướng ra phía cửa thì nghe tiếng chị gọi với ra:
“Nhớ đem về cho chị một ly cà phê nha.”
Xuống dưới quán ăn tự phục vụ, tôi ngồi nhấm nháp một chiếc bánh nướng và uống ly sữa, sau khi đã thức dậy, để cho cơ thể ngủ yên trên ghế suốt cả đêm. Tôi lấy hai ly cà phê và trở lại phòng chị Colleen, chờ bé Noelle được cho xuất viện để chúng tôi có thể về nhà. Tôi bước vô phòng và đứng đó như một kẻ ngốc với cái miệng há hốc ra.
Chắc có nhiều lần trong cuộc đời, khi các bạn biết mình đang mong đợi điều gì và đã chuẩn bị đầy đủ tinh thần, rằng các bạn có thể và chưa thể khi sự kiện thực sự xảy ra, dù vậy các bạn vẫn sững sờ và bối rối.
Đây là một trong những khoảnh khắc đó.
Chị Colleen đang ngồi trên ghế ở cạnh giường với phía trước chiếc áo choàng được mở ra. Chị ẵm bé Noelle trên ngực, đang cho nó bú sữa.
Tất nhiên tôi đã từng nhìn thấy những người đàn bà khác đang cho con bú, nhưng lần này thì khác. Đây là chị ruột của tôi, người bạn thân nhất của tôi, đang cho con gái của hai chị em tôi bú sữa. Tôi đứng đó say mê, bị cuốn vào cảnh tượng, hoàn toàn bị câm nín. Giơ tay ra, chị Colleen mỉm cười với tôi và nói điều duy nhất có trong tâm trí chị lúc đó:
“Đưa cho chị ly cà phê đó ngay, kẻo chị chết mất.”
Thật là may vì tôi đã lót sẵn xấp giấy dưới ly cà phê vì hai tay tôi đang run rẩy. Tôi có thể làm bỏng bé Noelle khi đưa cà phê cho chị Colleen. Ngay lập tức, chị tôi biết được những gì đang diễn ra trong đầu tôi vào lúc này.
“Thư thả đi, rồi em sẽ làm tốt thôi.”
“Chị nói thì dễ quá mà, vì chị đã từng làm điều này 2 lần trước đây rồi. Việc làm cha làm cho em hơi run. Lỡ như em làm nó bị té đập đầu hay gì đó thì sao?”
“Đó là một cơ hội mà chúng ta sẽ phải nắm lấy.” Chị Colleen cười.
Một lát sau, bác sĩ nhi khoa đi vào và chào mọi người. Bà ta cũng từng là bác sĩ của bé Meghan và Molly, và trông giống như bà ngoại của ai đó hơn là một bác sĩ được đào tạo bài bản. Chị Colleen đã nói với tôi nhiều tháng trước rằng bà ta là bác sĩ giỏi nhất trong quận này, nếu không muốn nói là cả tiểu bang. Ngay lập tức bà bác sĩ làm cho tâm trí tôi thoải mái. Bà ta đặt bé Noelle vào trong nôi bệnh viện và mở cái mền đã quấn chặt quanh bé. Bà ta bắt đầu nhẹ nhàng đâm thọc những phần khác nhau trên cơ thể bé Noelle và lắng nghe bằng ống nghe. Bà ta cười khi thấy bé Noelle mỉm cười trong giấc ngủ.
“Tốt, 10 ngón tay và 10 ngón chân, đã có một khởi đầu tốt đẹp ở đó.” Bà ta viết gì đó tên tấm thẻ doanh nghiệp nhỏ và đưa nó cho chị Colleen. “Gọi cho văn phòng rồi hẹn tái khám sau một tuần nữa nhé. Em bé xinh lắm, nó sẽ làm rụng rất nhiều trái tim khi nó bước sang tuổi 16. Giờ thì mọi người hãy rời khỏi đây để tận hưởng những gì còn lại của lễ Giáng Sinh đi nhé.”
Tôi gọi cho mẹ ở nhà trong khi chị Colleen đang làm tất cả những thủ tục để xuất viện. Chúng tôi rời khỏi bệnh viện đúng lúc mẹ lái xe của chị Colleen lên vỉa hè. Tôi đang ẵm bé Noelle khi mẹ bước ra khỏi xe, đi vòng quanh và mở cửa sau xe. Tôi đứng đó nhìn mẹ rồi nhìn chiếc ghế em bé trên ghế sau. Mẹ bảo tôi bỏ em bé vào đó. Chị Colleen và mẹ bắt đầu cười khúc khích khi nhìn tôi đang khổ sở tìm cách buộc dây cho bé Noelle ở trong ghế em bé. Cuối cùng thì chị Colleen kéo tôi lại gần chị rồi kiễng ngón chân lên để ban cho tôi một nụ hôn.
“Em vẫn còn là người mới trong việc này. Đừng có lo, chị sẽ giúp huấn luyện em cấp tốc.”
Chúng tôi về nhà ngay trước giờ ăn trưa. Cô gái thiếu niên ở bên kia đường đã được nhờ tuyển dụng để trông coi hai bé Meghan và Molly trong khi mẹ đi đón chúng tôi từ bệnh viện về nhà. Cô ta nhanh chóng cho chúng tôi biết rằng mình có kinh nghiệm chăm sóc trẻ sơ sinh và luôn có sẵn với mức giá hợp lý. Chị Colleen ngay lập tức xin số điện thoại và nói với cô ta rằng chúng tôi nhất định sẽ gọi cho cô ta trong tương lai.
Hai bé Meghan và Molly đã ăn trưa xong nên chúng tôi đi vào phòng khách để nghỉ ngơi trong giây lát trước khi ăn trưa. Khi bước qua cổng vòm phòng khách, chị Colleen và tôi ngạc nhiên trước những gì chúng tôi nhìn thấy. Cây Giáng Sinh ở góc phòng với những món quà mà chúng tôi để đó ngày hôm trước, vẫn còn y nguyên ở dưới gốc cây và chưa được mở ra. Nhưng có cái gì đó mới mẻ ở đó.
Bên cạnh cái cây là một chiếc ghế xích đu. Nó đã có ít nhất 60 năm tuổi đời và có màu đen. Nước sơn đã bị mòn ở các cạnh nhưng vẫn còn trong tình trạng tốt và tất cả những khớp nối vẫn chắc chắn như lúc còn mới. Phía sau ghế thì thẳng và những cánh tay vịn có chiều cao hoàn hảo để nắm giữ và đu đưa một đứa trẻ. Hai chị em tôi nhận ra nó ngay lập tức.
Chiếc ghế xích đu này là một món quà của ông ngoại tặng cho bà ngoại. Nó được truyền lại cho mẹ khi chị Colleen chào đời và mẹ đã giữ tất cả 4 đứa con của mẹ trong chiếc ghế này, ru con ngủ, ôm ấp và hôn hít nhau, và mẹ cắt móng tay móng chân cho chúng tôi cũng trên chiếc ghế này. Giờ đây nó đang ở trong phòng khách của chúng tôi. Chị Colleen quay sang mẹ và nói:
“Làm thế nào mà nó có ở đây?”
“Mẹ bảo thằng Mike với thằng Jimmy đem nó về đây vào ngày hôm qua đó.”
“Tại sao vậy mẹ?”
“À, không phải là mẹ không cần nó, và rồi khoảng 30 năm sau này, biết đâu con sẽ quyết định đứa con gái nào của con sẽ được quyền chuyển nó cho con gái của nó.”
Chị Colleen ôm chầm lấy mẹ, gần như nghiền nát bé Noelle trong khi ôm. Chị ngồi xuống ghế xích đu cùng với đứa con, hai người đều có cái nhìn vui vẻ sung sướng trên khuôn mặt. Chị Colleen nhìn sang hai bé Meghan và Molly rồi nói:
“Vậy là, các cô gái, mẹ nghĩ đã đến lúc mở quà Giáng Sinh ra rồi. Ai muốn làm người bắt đầu nào?”
Hai đứa trẻ nhìn nhau rồi đi tới và vươn tay ra dưới gốc cây. Chúng bước tới ghiếc ghế xích đu, mỗi đứa đều cầm lấy món quà mà hai chị em tôi không nhìn thấy trước đó. Những gói quà được bọc trong tờ giấy lạ và được buộc lại bằng nhiều băng dính. Phía ngoài mỗi món quà, có chữ viết tay của một đứa trẻ, “Noelle”. Chúng đi tới và đặt món quà vào lòng chị Colleen bên cạnh em bé. Sau đó Meghan nói:
“Ông già Nô en không biết gì về bé Noelle nên những thứ này là dành cho nó.”
Chị Colleen trao em bé lại cho tôi ẵm và cẩn thận mở những món quà ra. Chị nhìn chằm chằm vào bên trong gói quà trong một thời gian dài nhất, và rồi xuất hiện những giọt nước mắt trong mắt chị. Chị ôm hai bé Meghan và Molly rồi thì thầm:
“Cảm ơn hai con.”
Bên trong mấy món quà là cái mền nhỏ của bé Meghan và con gấu bông nhỏ của bé Molly. Chúng là những đồ vật quan trọng nhất của hai đứa nhỏ, và đêm nào chúng cũng từ chối đi ngủ trừ khi chúng ôm chặt mấy thứ đó vào thân hình bé nhỏ của mình. Giờ đây, mấy đồ vật này là quà tặng cho em gái mới sinh của chúng. Trẻ em được cho rằng không làm cho ba mẹ chúng khóc như thế, nó thổi một hình ảnh ba mẹ ra khỏi nước thật mạnh mẽ.
Tôi nhìn chằm chằm với sự ngạc nhiên ở hai cô gái bé nhỏ này, những đứa trẻ mà chưa đầy 48 giờ trước đây đã yêu cầu tôi cho phép chúng gọi tôi là “Ba”. Mẹ nó là người lên tiếng trước:
“Đó là những món quà rất đặc biệt. Mẹ chắc chắn là bé Noelle sẽ yêu thích những món quà đó mãi mãi. Nhưng mẹ nghĩ đã đến lúc các con mở quà của mình ra rồi đó.”
Với những tiếng ré lên vui sướng và những tiếng vỗ tay, hai đứa nhỏ chạy tới cây Giáng Sinh và bắt đầu lôi mấy món quà của chúng ra. Khi chúng lần lượt mở quà ra, chúng đem quà tới và giơ cao lên cho bé Noelle xem, dù em bé còn vẫn đang ngủ. Điều này tượng trưng cho mối liên hệ giữa những đứa con gái của chúng tôi, đang ngày càng tăng lên theo từng ngày.
Cuối cùng thì những niềm vui của việc mở quà Giáng Sinh đã trôi qua, và khi tất cả chúng tôi đang nhặt lấy những mảnh vụn rơi vãi thì tôi bất ngờ nhìn chị Colleen với vẻ rất bối rối.
“Chết tiệt thật, có đủ thứ chuyện xảy ra gần đây làm em quên béng mất việc tặng quà cho chị… Em rất xin lỗi.”
Chị Colleen ôm sát bé Noelle vào ngực mình và ban cho tôi một nụ cười nửa miệng.
“Chị nghĩ là em đã cho chị món quà Giáng Sinh tuyệt hảo rồi.”
Sau khi những người lớn cuối cùng đã có cơ hội để ăn, chúng tôi ngồi quanh phòng khách để thư giãn và chuyện trò. Được mẹ giúp đỡ hai chị em tôi vào lúc này làm cho chúng tôi rất hạnh phúc. Thời tiết đang rất êm dịu nên hai bé Meghan và Molly được phép ra ngoài chơi trong sân. Chúng không hiểu khi chúng tôi nói rằng có lẽ không phải là ý hay khi cho bé Noelle cưỡi xe ngựa.
Vào buổi chiều thì tôi có bài học làm cha tiếp theo là… thay tã lót. Đây là một quá trình mà chỉ mất ít thời gian đối với phụ nữ, nhưng là bài kiểm tra sự khéo léo dành cho đàn ông. Tôi sớm học ra cách dùng băng keo mới trong tay để đảm bảo hoàn thành bài tập này.
Sau đó tôi đã học được một điều thú vị khác liên quan đến kỹ năng làm cha mẹ đặc biệt này. Nếu em bé đang bú sữa thì không bao giờ… không bao giờ… ý tôi là KHÔNG BAO GIỜ cho phép người mẹ ăn thức ăn Mê hi cô. Kết quả vào những ngày tiếp theo sẽ bắt bạn chạy đi gọi điện thoại đến Văn phòng Dịch vụ Khẩn cấp, cầu xin họ gửi Đơn vị Xử lý chất thải đến nhà bạn. Nên nhớ rằng, những gì ở trong miệng của người mẹ sẽ đưa ra khỏi hậu môn của em bé và nếu các cửa sổ trong nhà bị đóng kín, bạn sẽ có 3 ngày rất khó chịu.
Vào cuối ngày, hai bé Meghan và Molly đang tranh cãi về mùa Giáng Sinh. Cả hai đều muốn bà ngoại của chúng ngủ trong phòng riêng của chúng mà không đặt ra điều kiện nào. Cuối cùng thì mẹ đề nghị cả ba người cùng ngủ trong phòng của Meghan vì nó to hơn.