Chương 15
*Vẫn là giật tít
--
Cá nóc nhỏ tỉnh lại vì quá nóng.
Trời còn đang tảng sáng, ánh sáng lờ mờ xuyên qua rèm cửa. Cánh tay thon gầy hữu lực của Tiêu Chiến ôm chặt cậu, một chân vắt lên người cậu, vùi đầu vào cổ cậu, ngủ rất say.
Bởi vì đang bị thương nên khi ngủ dính người hơn bình thường.
Vương Nhất Bác được anh ôm vào lòng rất ấm áp, hơi thở nóng rực của Tiêu Chiến phả vào cổ cậu, ngưa ngứa.
Cá nóc nhỏ mất một lúc bối rối, sau đó cẩn thận lùi ra lề giường, còn lùi nữa sẽ rơi xuống đất.
Cậu cứ nằm như vậy một lúc, ngược lại là người bên cạnh di chuyển trước. Tiêu Chiến quấn lấy cậu, vùi đầu càng sâu, bờ môi kề sát cổ cá nóc nhỏ, vô ý thức mút lấy, rên rỉ một tiếng, cả người đều trèo lên người cậu, như ôm một cái gối ôm lớn.
"Đừng đi... sắp mắc câu rồi..." Tiêu Chiến lẩm bẩm, ôm chặt Vương Nhất Bác. Trong mộng có cá nóc nhỏ phồng như quả bóng, nảy trên đất, anh cầm lưới đuổi theo sau, bắt được cá nóc nhỏ tròn vo ôm vào lòng, hôn hết lần này đến lần khác, như vậy nó mới không chạy thoát.
Ngoài đời thực, vẫn là cá nóc nhưng lớn hơn nhiều, nó nhìn trần nhà, phun bong bóng nghĩ.
Phải làm sao bây giờ... sắp rơi xuống đất rồi.
"Ca ca, lùi vào trong, lùi vào trong một chút." Vương Nhất Bác vỗ vỗ cánh tay khoác trên người mình, khẽ vỗ rồi lại chọc.
Tiêu Chiến vẫn chưa hôn đủ, bị đánh thức thì không vui lắm, mở to mắt, cá nóc nhỏ tròn vo trong mộng đang đỏ mặt nhìn anh, chân tay co quắp lại sợ đụng vào vết thương của anh.
"Sắp rơi rồi..." Vương Nhất Bác vịn ván giường, nằm thẳng tắp, "Lùi vào trong một chút xíu."
"Ừm..." Tiêu Chiến chưa tỉnh ngủ, dịch vào trong, tiện thể duỗi tay kéo cá nóc vào ngực, lại rải những chiếc hôn nhỏ vụn lên môi cậu.
"Bắt được rồi..."
Đầu óc Vương Nhất Bác hoạt động hết sức, cũng không hiểu tay anh rốt cuộc có bị thương hay không, tại sao vẫn khỏe như vậy.
Lăn qua lăn lại cuối cùng đồng hồ sinh học trong người vang lên, Tiêu Chiến không có vẻ gì là mệt mỏi, ngày hôm qua cả hai đều mệt nhọc, ngủ một giấc dậy tinh thần sảng khoái, bắt đầu nghĩ đến chuyện khác.
Cá nóc nhỏ trong mộng trơn nhẵn, ngoài đời cũng vậy, bụng nhỏ trắng nõn có một lớp cơ bắp, sờ tới sờ lui rất sướng tay, khuôn mặt ngủ đến hồng hào làm người ta chỉ muốn hôn nhiều cái.
"Ca ca nhớ em..." Tiêu Chiến lẩm bẩm, lần mò tìm tai cậu, đầu lưỡi ấm áp ngậm lấy, tay vẫn quyến luyến không rời eo bụng mềm mại. Cá nóc nhỏ trong ngực uốn éo không ngừng.
"Ca ca đang đau mà... Phải treo tay..." Cá nóc nhỏ thở hổn hển muốn ngồi dậy, nhưng sau lưng là Tiêu Chiến, giãy không ra.
"Đừng lộn xộn... còn lộn xộn nữa tay ca ca sẽ đau." Người sau lưng nói dối không chớp mắt, một chân kẹp lấy cá nóc đang quẫy nước, nhốt cậu trong ngực.