Đến một ngày, tôi bỗng muốn phủ nhận cảm giác say nắng với người ta, tôi muốn ngừng thích, ngừng nhớ để tim nhẹ nhõm hơn. Vì bạn biết đấy, lặn lội thương thầm nhớ trộm một người mà người ta không biết, không để tâm thì thật sự rất mệt mỏi.
Cho đến khi mọi chuyện đã trở thành kỷ niệm, ký ức ngày hôm qua mãi như một trang sách cũ được thời gian phủ lên lớp bụi mờ, tôi vẫn không thể gọi tên cảm giác năm ấy.
Tất nhiên, tôi đã rất cố gắng để quên đi người ấy, nhưng dù có miễn cưỡng cách nào thì trái tim vẫn hẫng nhịp khi vô tình nhắc đến tên người.
Những rung động năm đó tựa như bóng nước, đẹp lấp lánh mà cũng thật mong manh… (Ảnh minh họa: Giáp Thương).
Giá như năm đó, chúng ta đừng vội vàng phủ nhận những rung động đầu đời. Giá như năm đó, tôi dũng cảm hơn một chút, người ta chấp nhận bước chậm lại một chút thì những tiếc nuối, day dứt đã không bám trụ nơi đáy tim lâu đến vậy. Ấy là tôi nghĩ thế, tự nhủ thế và tự an ủi mảnh tim mà tôi ngắt đi, nguyện lòng nguyện trao cho người ta với giá 0 đồng.
Tôi không thể quên những kỷ niệm, không thể ngăn bản thân mình vào trang cá nhân của người ấy, chỉ để ngắm nhìn gương mặt ngỡ thân thuộc mà xa lạ vô ngần.
Tôi đã mất rất nhiều thời gian, và thường thì nỗi nhớ ùa về không báo trước, như một đợt sóng ầm ào chạy xộc thẳng vào mắt, cay xè đến vỡ vụn.
Với những ai đã từng đi qua thương tổn từ cuộc tình không được hồi đáp (đến cơ hội ngỏ lời cũng chẳng có) thì nhất nhất sẽ trân quý người đến sau nhiều hơn. Dẫu sao, cho đến cuối cùng, điều mà tôi học được chính là ở những năm tháng dại khờ tôi đã được yêu thương và được tổn thương.
Kỷ niệm là thứ đeo bám con người ta dai dẳng, dù cố gắng bao nhiêu cũng chẳng thể xóa nhòa. (Ảnh minh họa: Giáp Thương).
Tình yêu khi ấy cũng mang những sắc màu thật lạ, dù đôi khi thật buồn, thật đau nhưng ít ra được gặp, rồi rung động trước người ấy ở tuổi thanh xuân khiến tôi đi qua muôn vàn cung bậc cảm xúc khác nhau. Và để hiểu rằng, đã từng có ai đó ghé chân vào thế giới của tôi, dù thế giới ấy chẳng náo nhiệt, say mê, dù hai người chẳng chung nhịp đập con tim.
Nỗi nhớ đẹp nhất đôi khi lại là nỗi nhớ về chuyện tình dang dở. Có những khoảnh khắc tôi chỉ ước có thể mang hết thảy tình cảm ấy đem ra hong khô trước nắng rồi cất vào một góc thật sâu. Nhưng trái tim con người mà, dù có cố che giấu bao nhiêu thì những ký ức cũ vẫn cứ dội vào thanh âm dai dẳng, nhắc nhớ về một đoạn đời đã đi qua.
Thôi thì, đến cuối cùng, xin gói ghém hết thảy xúc cảm xưa cũ, mong tôi và người ấy đều được bình yên…
Thi Thi